Ngỏ Ư
Tôi
ấp ủ rất nhiều điều muốn
nói
Khi gần em nhưng chẳng thốt ra lời
Em như nàng tiên nữ ở trên đời
Vô tư quá và sao vô tội quá
Tôi
muốn nói tôi yêu em nhiều lắm
Kể từ khi tôi được thấy mặt em
Em nào hay là em đă mang thêm
Ư nghĩa mới vào đời tôi từ ấy
Tôi
muốn kể em nghe đời tôi nhé
Một cuộc đời nhiều bất hạnh gian truân
Đang tuổi thơ ngây bỗng giữa một mùa xuân
Nước Việt mất, tôi mất
đi
tất
cả
Trong
ba năm tôi chịu bao nhục nhă
Nên tâm hồn tôi chai đá dần đi
Khổ cực nhiều nên tôi trở thành ĺ
Mắng chửi, đ̣n roi thành vô nghĩa lư
Từ
thuở được tự do tôi vẫn nghĩ
Chẳng bao giờ tôi trở lại như xưa
Biết mộng mơ và hổ thẹn vu vơ
Khi quen biết một người con gái đẹp
Tôi
vẫn tưởng gan ḿnh là sắt đá
Thế mà khi tôi nói chuyện cùng em
Chân tôi run và tay bỗng dài thêm
Vướng víu quá, chẳng cất đâu cho gọn
Từ
lúc ấy tôi đột nhiên được rơ
Em đă thành ánh sáng của ḷng tôi
Đốt tan đi băng giá của một đời
Đầy khổ cực, hận thù, và cay đắng
Tôi
muốn nói tôi yêu em say đắm
Nhưng ngàn lư do cấm tôi thốt ra lời
Tôi sợ em tưởng tôi như mọi người
Mặt chai đá tỏ t́nh không đúng chỗ
Tôi
rất sợ tôi bị em hất hủi
Th́ chẳng bao giờ tôi lại được gần em
Như người đi giữa hang tối không đèn
Được ánh sáng tôi nào đâu muốn mất
Là
một kẻ bần hàn nên tôi sợ
Rằng ḿnh đèo bồng những chuyện không đâu
Em là hoa đẹp khoe sắc muôn mầu
Tôi là cánh chim trời không nơi tựa
Hoa
đẹp quá khiến chim trời dừng lại
Măi miết trông và quên cả trời mây
Thời gian ơi xin hăy đứng lại đây
Để tôi được gần em măi măi
1984